không tựa 4
Dưới ráng chiều đặc quánh, một giọt ký ức phủ sương rơi xuống thảm thực vật im lìm bên dưới, làm lay động cả khu rừng thực tại, xé toạc sự yên bình vốn có. Vùi sâu trong những vụn hồi ức rực rỡ và ngất ngây, gã khiêu vũ với chiếc bóng của mình trước ánh lửa lò sưởi bập bùng. Hình bóng của cô như đang ngồi đó cùng tách cà phê, chống hai bàn tay mảnh khảnh lên đôi gò má ửng hồng, rót lên gã ánh nhìn huyễn hoặc. Kể từ rất lâu, gã đã nhận ra rằng, chỉ một giây hồn sa vào mắt và chẳng bao giờ cô trả lại gã. Bất chợt, một tràng ký ức cuồn cuộn như những con sóng lớn trập trùng khi trời khoác lên mình vẻ u uất của giông bão, hình ảnh của cô và gã cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau vùi vào nhau một cách bình yên và gác lại hết buồn rầu. Đối với những kẻ khác, chúng có khi chỉ là những gợn xúc cảm giản đơn, nhưng đó dường như lại là tất cả đối với gã. Gã tự hỏi những ngày đẫm sắc nồng nàn ấy bao giờ lại đến. Nếu được gặp lại cô, gã sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và nói rằng, gã nhớ cô điên...

